Tập 53, chương 3: Lâu đài Aren rực lửa (Phần 1)
Trận chiến tại đồng bằng Garnav đã đi tới hồi kết và thế giới đã thay đổi.
Từng nhà đài đều tới thăm nhà Lee Huyn với một mớ quà cáp trong tay.
“Chỉ là chút quà mọn,
nhưng tôi có mang tới chút nhân sâm. Đây là những củ già nhất và lớn nhất từng
được bán ra thị trường trong suốt 5 năm qua. Tôi đã chuẩn bị sẵn để cậu có thể
bồi bổ sức khỏe.”
“Oáp!”
Lee Huyen vươn vai. Ngay cả với cậu, trận chiến tại Đồng bằng Garnav cũng
thật mệt mỏi. Nó cứ như thể là một sự mệt mỏi kéo dài kể cả khi đã ngủ một giấc
đã đời.
“Không phải nó hiếm lắm
sao?”
“Có tiền cũng chưa chắc
mua được đâu.”
“Giờ nhắc mới nhớ, cơ thể
tôi đang khá mệt mỏi đây. Nó sẽ rất phù hợp cho món bibimbap đấy.”
“Hô hô. Tất nhiên rồi. Món
bibimbap nhân sâm 200 năm tuổi giờ đang là mốt đấy. Khi nào tôi kiếm được thứ
gì tốt hơn, tôi sẽ mang đến cho cậu.”
“Ông không cần làm vậy
đâu… Tôi rất cảm kích, nhưng tôi không nhận được.”
“Đừng lo. Đây chỉ là chút
lòng thành từ tận đáy lòng của chúng tôi.”
Giám đốc Kang của KMC Media cười lớn. Đây là một mối quan hệ mà ông có thể
thể hiện cảm xúc thật mà chẳng cần phải nói nhiều lời.
– Đây là nhân sâm.
– Nó hẳn phải đắt
lắm.
– Cũng thật khó để
xác định đúng giá của nó.
– Nó tốt cho sức khỏe
lắm. Tôi rất vui lòng sử dụng nó thật tốt.
– Xin hãy cứ tự
nhiên. Tôi sẽ mang thêm nhiều thứ nữa.
Chỉ qua những lời ngắn gọn, họ đã có thể hiểu ý nhau. Sau đó, giám đốc
Kang mất 30 phút để thỏa thuận hợp đồng những thước phim tổng hợp lại từ trận
chiến tại Đồng bằng Garnav và yêu cầu cộng tác trong việc phát sóng Royal Road.
Ông công nhận Vương quốc Arpen là người cai trị mới của Lục địa Versailles và
vội vàng lao tới để thỏa thuận. Từ phía CTS Media, một giám đốc điều hành mới
đích thân tới thăm.
“Vậy, CTS Media chúng tôi
sẽ thực hiện nhiều chương trình về Royal Road hơn để thỏa mãn nhu cầu của nhiều
bộ phận người xem khác nhau…”
Màn giới thiệu về nhà đài mất tới tận 10 phút.
“Tôi đã biết rồi, nhưng
thực sự việc này khá là lạ với một nhà đài nổi tiếng đó.”
Ngay khi Lee Huyn bắt đầu nhăn mặt, người giám đốc điều
hành lấy ra một cái hộp.
“À chết tôi quên, đích
thân tôi đã mang tới một chút nấm từ Pháp.”
“Tôi đã có rất nhiều rồi…”
“Đây là nấm Truffle đó.
Loại nấm này hiếm lắm.”
“Vậy thì tôi sẽ phải bỏ nó
vào bát mì tôm thôi.”
“Mì tôm ư? Nó sẽ phá hủy
hoàn toàn mùi và vị của nó. Đây là loại nấm Truffle thượng hạng nhất. Cậu không
biết phải ăn nó ra sao cho đúng đâu.”
Lee Huyn thở dài một tiếng trước lời bình phẩm dốt nát đó. Cậu đang tự hỏi
liệu người trước mặt mình thực sự ngây thơ thiếu kinh nghiệm đến vậy sao.
‘Tình bạn và công việc nảy nở từ việc hối lộ. Ngay cả
khi thời thế có thay đổi, mối quan hệ giữa người và người vẫn luôn luôn như
vậy.’
Để có thể lấy được sự thành thật cùng nỗ lực của một ai đó, việc hối lộ là
điều bắt buộc!
‘Hối lộ không phải là một điều xấu. Chỉ khi bạn nhận
nó và làm một điều gì đó phạm pháp, nó mới trở thành vấn đề. Chẳng vấn đề gì
khi đường hoàng nhận nó với lương tâm trong sáng cả.’
Nếu như có một tạp chí xã hội học toàn cầu, nó hẳn phải có một mục về
thuyết hối lộ có nhận thức. Để so sánh, những nhà đài khác đang ở đây đều rất
biết cách thỏa mãn mục tiêu của mình.
“Cậu từng nói một lần rằng
mình cần một cái xe đạp để đi lại xung quanh khu phố. Tôi đã đặt riêng chiếc
này từ Italy. Đây là phiên bản giới hạn, tương tự với chiếc được sở hữu bởi nhà
vô địch Tour de France.”
“Hmm. Màu sắc của nó trông
tốt đấy.”
“Tôi đã rắc một chút bột
vàng vào trong sơn.”
“Chúng tôi là nhà đài RTP
mới thành lập. Chúng tôi tập trung vào việc phát sóng trong khu vực thành thị.
Chúng tôi mang tới khoảng 100 phiếu quà tặng từ trung tâm thương mại. Chúng tôi
được biết rằng anh tới khu chợ lân cận khá thường xuyên, vì thế nên chúng tôi
cũng mang tới thẻ quà tặng từ khu chợ đó.”
“Thật là chu đáo.”
“Đây chỉ là một chút quà
mọn, nên xin hãy nhận nó. Hahaha.”
“Cậu có món đồ uống ưa
thích nào không? Tôi mang tới 5 chai rượu vang hàng đầu thế giới, nhưng để đề
phòng chúng không được như mong đợi, tôi cũng mang theo vài phần cá khô để nhắm
rượu.”
“Tôi mang tới một máy tập
thể dục. Nó được gọi là máy chèo thuyền… Nó rất tốt để rèn sức bền.”
“Đây là mẫu máy mính tiên
tiếp nhất và các món đồ gia dụng khác sẽ tới ngay sau đây. Đặc biệt là chiếc tủ
lạnh. Nó có giá hơn 10 triệu won, nhưng cũng chỉ là một chút quà nhỏ mà thôi.”
Trong khi Lee Huyn gây dựng mối quan hệ thân thiết với đại diện từ các nhà
đài, quà cáp không ngừng chất đầy trước cửa nhà cậu.
“Oppa! Trước nhà mình có
nhiều xe tải quá!”
Lee Hayan kêu lên vì ngạc nhiên khi vừa bước ra ngoài. Các nhà đài và
người hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới đã gửi quà chúc mừng tới vì việc cậu đã
vượt qua Guild Hermes và Bard Ray. Phần lớn đều là đồ ăn vặt, một vài món là
các món hàng xa xỉ. Dù vậy, Lee Huyn vẫn thường xuyên nói rằng cậu sẽ không
chấp nhận bất cứ món quà nào từ fan.
– Đúng như mong đợi ở
Weed-nim… Anh ấy đúng là một tsundere. Anh ấy luôn nói rằng sẽ bóc lột chúng
ta, nhưng anh ấy luôn nói chắc rằng chúng ta không bị bóc lột quá nhiều.
– Kyaa… Thật là cá
tính. Chẳng có một ai đồn đại rằng tính cách của anh ấy không phải như vậy.
– Tôi nghe rằng anh
ấy từng là một tên đồ sát ở Continent of Magic.
– Đó hẳn là mấy lời
bịa đặt từ vài Guild nào đó mà thôi. Đừng có tin khi chưa tận mắt thấy.
– Tôi đảm bảo rằng
chúng chỉ là những lời đồn ác ý. Tôi cược luôn cả đôi lông mày của mình này.
Thực sự, Lee Huyn nghĩ rất khác.
‘Chỉ có một hoặc hai người còn hận mình từ hồi ở
Continent of Magic. Thật rắc rối khi mình để lộ trường đại học và hơn hết, quá
nhiều người đã tìm được địa chỉ nhà mình.’
Cậu rèn luyện cơ thể quyết liệt hơn khi mà cậu chẳng thể biết được khi nào
mình sẽ chạm trán với kẻ thù. Mỗi khi cậu lên level ở trong Royal Road, cậu tin
rằng cậu cần phải trở nên mạnh hơn rất nhiều để có thể tự bảo vệ bản thân. Trên
hết, cậu không thể biết được trong đám quà tặng từ fan kia có thứ gì!
‘Bom, chất hóa học đều rất đáng lo ngại. Mình còn muốn
sống trên thế giới này càng lâu càng tốt.’
Lee Huyn đã nghĩ như vậy và từ chối mọi loại quà cáp, nhưng từ lúc này,
cậu đã quyết định nhận chúng. Cậu đã trở thành một hình tượng sau khi đạt được
vinh quang trong Royal Road. Chính phủ cũng đảm bảo việc thanh tra kiểm tra để phòng chống tấn công khủng bố, và cảnh sát cũng được cử tới
bảo vệ khu vực quanh nhà cậu.
‘Mình sẽ nhận bất cứ thứ gì có thể sử dụng được và tặng
toàn bộ đống còn lại cho quỹ từ thiện.’
Có nhiều người đang gặp khó khăn ở quanh khu phố. Sẽ có ý nghĩa hơn khi
chia sẻ những món quà miễn phí này cho những người đang gặp khốn khó hơn là trả
lại chúng về cho người gửi.
***
Lee Huyn cùng với Seoyoon bên phải, Lee Hayan bên trái, cùng đi dạo quanh
khu phố. Đây là lần đầu tiên cậu đi ra ngoài sau khi đánh bại Bard Ray và tiêu
diệt Đế chế Haven. Cậu bôi sáp vuốt tóc để tút tát vẻ ngon
trai và mặc một bộ quần áo mới, sạch đẹp ngăn ngắn.
‘Vị thế của mình lúc này đồng nghĩa với việc mình phải
để ý hơn rất nhiều tới con mắt của mọi người xung quanh.’
Cậu đã không mặc một chiếc quần jean được là lượt phẳng phiu như hôm nay
trong suốt 3 năm trời.
‘Quần bò thường được mặc khi muốn có một cảm giác hoài
cổ, nhưng từ
giờ mình sẽ giặt sạch quần bò 3 tháng một lần.’
Giác quan của Lee Huyn về thời trang đã trở nên tươi mới hơn một chút. Một
cái áo sơ mi phẳng phiu và một cái quần vải lanh. Nếu so với bộ trang phục làm
việc của cậu hồi trước, bộ quần áo này trông không tồi chút nào.
‘Hàng xóm sẽ ngạc nhiên khi thấy mình. Mình cứ như thể
vừa biến thành một người khác. Mình thường không để ý tới bản thân, nhưng khi
mình rửa mặt và soi gương, trông mình cũng bảnh trai đó chứ.’
Cậu bước ra ngoài cửa mà tim đập rộn ràng. Hayan và Seoyoon theo sau cậu
với áo sơ mi trắng và quần bò.
“Wow…”
“Cô đẹp tuyệt trần. Tôi
từng thấy cô năm ngoái nhưng giờ cô thậm chí còn đẹp hơn nữa.”
“Tôi không thể hiểu được
sự đồng lòng nhất trí của Hội Cháo Hành… Nhưng giờ tôi hiểu rồi. Đó gọi là lòng
trung thành.”
“Vẻ đẹp của cô thực sự là
một tội ác. Nó khiến mọi người đều đổ rầm rầm.”
Mọi người trên phố đều như mất hồn khi nhìn thấy Seoyoon. Lee
Hayan cũng thu hút được không ít sự chú ý từ cánh nam giới khi cô đi một mình
nhưng cũng trở nên tầm thường khi đứng bên cạnh Seoyoon. Đôi mắt của tất cả mọi
người đều phản chiếu lên hình ảnh của Seoyoon. Sự hiện diện của Lee Huyn dường
như hoàn toàn bị lãng quên!
“Liệu đẹp thì có mài ra mà ăn hay kiếm tiền đút túi được không? K-hmm… Mà
có khi nó mang lại được cả hai đó.”
Một thế giới trần trụi được cái đẹp ngự trị! Lee Huyn
đưa em gái mình và Seoyoon tới văn phòng bất động sản mà cậu quen biết.
“Ồ, là cháu à.”
Người môi giới bất động sản nhiệt liệt chào đón cậu. Ông ta đã kiếm được
những căn phòng dưới hầm cho thuê vài lần khi cậu còn nhỏ, và ông cũng cố gắng
hết sức để tìm một chỗ tốt dẫu cho cậu có rất ít tiền. Ông cũng bảo vệ cậu cùng
gia đình khi chủ nhà bóc lột cậu, và tất cả những kí ức đó dẫn cậu đến với văn
phòng này suốt từ đó tới giờ.
“Phải. Dạo này ông thế
nào?”
“Chắc chắn rồi. Cũng nhờ
có cháu, khu vực này trở thành một điểm hút khách du lịch và giá đất ở những
khu phố mua sắm tăng vọt. Giá tiệm cắt tóc ở bên kia đường tăng thêm 200 triệu
won chỉ trong 3 tháng đó.”
“200 triệu lận ư?”
“Phải. Việc kinh doanh của
họ đang khá suôn sẻ nên họ chưa có ý định bán đâu.”
“Ugh.”
Lee Huyn dằn cái bụng đang quằn quại vì ghen tức khi ngồi trên cái ghế
sofa. Cậu đã mua rất nhiều bất động sản ở khu phố này, nhưng cậu không có cửa
mua ở khu phố mua sắm.
“Ta sẽ đi kiếm một ly cà
phê đã.”
“Cà phê hòa tan có được
không?”
“Tất nhiên rồi. Cà phê của
ta luôn là cà phê hòa tan.”
Khi Lee Huyn tới văn phòng này, cậu luôn luôn uống cà phê hòa tan. Vào
những lúc cậu chưa ăn gì, món đồ uống miễn phí này rất quan trọng!
“Của mọi người đây.”
Người môi giới mời Lee Huyn, Seoyoon và Hayan mỗi người một tách cà phê.
“Cảm ơn rất nhiều.”
“Không có chi!”
Người đàn ông đó mỉm cười khi nhìn về phía Hayan. Ông nhớ rõ mọi chuyện từ
những năm tháng cô là một cô bé nổi loạn, một thời nông nổi theo như cách cô
gọi nó. Khi ông bắt đầu nhảy vào lĩnh vực bất động sản, Lee Huyn và Lee Hayan
đã sống không có bố mẹ và giờ chỉ thoáng chốc mà cả hai đã lớn lên rất nhiều.
Đặc biệt là Lee Huyn, người có thể được coi là một hình mẫu điển hình về một
người đàn ông tự lập, nổi tiếng nhờ những đóng góp cho khu phố.
‘Mình cứ nghĩ thằng nhóc đó sẽ trở thành một tên trộm
hay một kẻ lừa đảo…’
Lee Huyn cất lời sau khi uống xong ly cà phê.
“Ông à, cháu tới vì muốn
mua tòa nhà ở bên kia đường.”
“Tòa nhà ư?”
“Phải. Tòa nhà Yeoul với
tầng một là một siêu thị ấy. Nó đang mở bán mà, phải không?”
“Phải, đúng là nó đang
được mở bán… Nhưng cháu thực sự nghĩ tới việc mua nó sao?”
Lí do Lee Huyn mang theo em gái và Seoyoon tới nơi môi giới bất động sản
là bởi vì một tòa nhà. Một tòa nhà 8 tầng lầu mà cậu đã để mắt tới trong suốt
một năm rưỡi! Nó là một tòa nhà lớn đáng giá tới 15 tỉ won, và cậu có quá thừa
tiền để mua nó nhờ thu nhập gần đây nhờ quảng cáo từ các nhà đài và tiền bản
quyền nhân vật.
‘Tiền không phải là để cho mượn.’
Cậu không có ý định đi vay ngân hàng, và KMC Media đồng ý thay đổi tất cả
phí đăng ký ngay lập tức. Lee Huyn nhếch mép cười mỉa mai.
‘Chủ nhà đất chính là đích đến của mọi giấc mơ. Đó
chính là đích đến cuối cùng của cuộc sống.’
Bước cuối cùng chính là trở thành một chủ sở hữu bất động sản giàu có. Cậu
đã mua nhiều mảnh đất ở khắp khu phố, nhưng cậu nghĩ rằng trở thành chủ tòa nhà
sẽ là tốt nhất. Cậu dự định thu tiền thuê nhà hàng tháng từ mỗi tầng, và rồi in
dòng chữ “Chủ bất động sản Lee Huyn” lên trên card của mình.
‘Giấc mơ thuở bé của mình cuối cùng cũng thành sự
thật. Ngay cả khi Royal Road tới ngày suy tàn, cuộc sống của mình vẫn được đảm
bảo từ những gì mình moi được từ tòa nhà này. Nếu mình có một thằng con trai,
nó sẽ trở thành con của chủ nhà. Nếu là một đứa con gái, nó sẽ trở thành con
gái của chủ nhà. Xuyên suốt nhiều thế hệ, gia đình mình sẽ trở thành một gia
đình chủ nhà.’
Lee Huyn đợi tới chiều, gặp chủ sở hữu tòa nhà, trả tiền nhà và chuyển
nhượng quyền sở hữu chỉ trong một ngày.
“Cuối cùng, mình làm được
rồi.”
Lee Huyn đứng thẳng lưng khi cậu bước ra khỏi văn phòng môi giới. Gánh
nặng nghèo khó đè nén trên vai cậu suốt từ thời thơ bé. Gánh nặng về tiền bạc
bó buộc tâm trí cậu khi cậu nhắm mắt đi ngủ giờ đã biến mất. Cậu cảm nhận
được những năm tháng chăm chỉ làm việc giờ cuối cùng cũng kết thúc, một cảm xúc
lẫn lộn trái ngược lẫn nhau.
“Giờ mình đã có một tòa
nhà cho riêng mình. Mình có thể mua muối đắt hơn bình thường 200 won rồi…”
Cậu nghĩ rằng tất cả những gì trước mắt cậu chỉ còn là một tương lai tươi
sáng.
‘Ngay cả vậy, mình sẽ tiếp tục đi săn và làm quest…
hầy. Từ bỏ sự tham lam tiền bạc của bản thân và sống một cuộc đời thoải mái.’
Cậu sẽ thử những thú vui mới, tắm nắng trước hiên nhà và sống vô lo vô
nghĩ.
‘Tất cả sẽ khác kể từ ngày mai. Giờ tiền bạc đáng giá
như thế nào nhỉ…? Không còn phải cày cuốc và chỉ tận hưởng cuộc sống. Hãy xem
thế giới tươi đẹp đến nhường nào kìa.’
Thời tiết thật thoải mái, và những cơn gió thoảng qua thật sảng khoái.
‘Nghĩ xem cuộc sống thật tươi đẹp.’
Lee Huyn ăn tối và vui vẻ ngủ thiếp đi. Và rồi cậu thức dậy vào sáng hôm
sau. Cậu uống những thực phẩm chức năng và vitamin được các nhà đài tặng và đi
bộ tới võ đường.
“Mình sẽ luyện tập chăm
chỉ! Để hạ càng nhiều quái vật càng tốt.”
Đối với Lee Huyn, tốc độ đi săn quan trọng hơn bất kỳ điều gì. Quái vật là
tiền! Cậu phải kiếm lại những level mà cậu vừa mất gần đây, và cậu càng hứng
thú hơn với các chiến tích. Trong suốt những năm tháng làm Sculptor, rất khó để
cậu đạt được các chiến tích. Nhưng từ khi cậu trở thành một Necromancer, mọi
thứ dễ dàng hơn nhiều.
Team dịch: Đéo Cần Tên
Trans và edit: Mắm
Thank nhóm dịch, ngày lễ mà vẫn dịch truyện cho anh em đọc. cảm ơn thêm lần nữa