Weed là một
Sculptor tài năng luôn tạo ra các tuyệt tác đầy công phu và có sức ảnh hưởng vô
cùng lớn. Một khi cậu điêu khắc một tác phẩm, nó luôn khiến cả lục địa Versailles phải choáng ngợp.
“Khụ!”
Nhưng mà tác phẩm
trước mắt Weed đang làm cậu cảm thấy rất bối rối!
Con rồng kia được
làm từ ngọc bích và vàng ròng, nhìn vào cảm tưởng như nó đang bay lượn giữa
không khung một cách đầy sống động và rực rỡ.
“Tuy có vẻ cũ... và còn bị mòn do bị sử đụng quá nhiều,
nhưng đây vẫn thực sự là một tuyệt tác đáng kinh ngạc.”
Những bộ phận của
con dấu mà tay người có thể sờ vào nhìn bẩn kinh khủng, các hoa văn gần như đã
mờ hết. Trải qua vô số thăng trầm của thời gian, vẻ quyền quý tự nhiên của nó ngày
càng được tôi rèn.
Vàng và ngọc
bích, con dấu hẳn là đã được tạo ra bởi sự kết hợp tuyệt vời giữa những nguyên
liệu tuyệt vời.
Những bộ phận
chưa bị tổn hại gì có những chi tiết điêu khắc vô cùng tinh xảo mà ngay cả trình
độ của Weed cũng phải “bó tay”. Từ xa trông nó như một con rồng cũ kỹ bẩn thỉu,
nhưng càng nhìn gần, nó lại càng sống động hơn khi nào hết, giống như nó sẽ bước
ra đời thực bất cứ lúc nào vậy.
“Dù mình biết 1 Sculptor bình thường không thể có khả
năng điêu khắc như thế này, nhưng ai đã tạo ra 1 tuyệt phẩm như thế mới được?”
Trí óc của Weed
thoáng ngờ ngợ về một người nào đó.
Nếu nó đã là con
dấu hoàng gia thì không cần nói cũng biết, nó đáng giá cả một gia tài. Chưa kể
quãng thời gian dài như vô tận mà nó đã trải qua nữa.
Bất ngờ một đoạn
phim được chiếu trước mặt Weed – đó là ký ức của một Sculptor.
Một người đàn
ông lớn tuổi mặc quần áo giản dị đang điêu khắc.
Bên trong một
cung điện hoàng gia khổng lồ, các Knight và Magician đang quỳ rạp một cách đầy
tôn kính.
Cắt, cắt.
Dáng vẻ của con
rồng đang dần được thành hình dưới lưỡi dao của Sculptor. Con dao di chuyển chậm
rãi theo từng nhịp thở của thời gian.
Ông ta gọt bỏ và
thêm thắt các chi tiết một cách chuẩn xác không thừa không thiếu. Dù chỉ có
chuyển động của tay là có thể nhìn thấy được, nhưng con rồng vẫn đang được tạo
ra trong sự say mê mãnh liệt, với vẻ lộng lẫy khiến ai cũng khó mà rời mắt.
Bất cứ khi nào
di chuyển con dao, khuôn mặt người Sculptor luôn hiện rõ vẻ lo lắng rằng mình sẽ
mắc 1 lỗi nào đó mà phá hỏng toàn bộ kiệt tác này. Tuy nhiên, ở những nơi lưỡi
dao vừa đi qua, hình dáng của bức tượng lại càng hoàn thiện một cách chắc chắn,
khiến những lo lắng vừa rồi trở nên buồn cười.
Một tuyệt phẩm!
Vẻ lộng lẫy của con dấu và bức tượng tạc hình rồng càng làm tôn lên vẻ cao quý
của người tạo ra chúng.
Sự xuất hiện lần
đầu tiên của Con dấu Hoàng Gia.
“Tác phẩm này sẽ trở thành biểu trưng cho quyền lực
của ta.” Ông
tuyên bố.
Các Knight và
Magician đồng loạt xúc động. “Chúng thần
xin tiếp nhận ý chỉ của Người!”
Sự việc chưa kết
thúc ở đó. Có vô số các tác phẩm điêu khắc ở trong tòa cung điện tráng lệ! Một
số trông giống con người nhưng lại có thể chất siêu phàm, rồi các tác phẩm về động
vật, tác phẩm về chim chóc, thậm chí có những bức tượng có hình thù hệt như
quái vật, tất cả chúng đều đồng thanh đồng lòng.
“Chúng tôi xin tuân theo lời của người, Chủ Nhân!”
***
Geomchi buông tiếng
thở dài.
"Mình già quá rồi. Đến việc đi xem mặt cũng khó
khăn vì cái vẻ già cỗi này."
Các võ sư và võ
sinh khác đều đến tìm gặp các Orc, Dark Elf hay con người và ít nhiều đạt được
kết quả khả quan. Một số còn kiếm được bạn gái và đi săn cùng nhau nữa.
"Nghe nói đến cái thằng Geomchi16 còn được nắm
tay gấu đấy."
"WTF, lúc nào cơ?"
"Mới được khoảng 37 ngày là nắm cmnr"
"Woah, nhanh vãi! Nhưng như vậy có quá nhanh không?"
"Nếu mà nhanh thì phải nói đến người khác kìa.
Geomchi401 còn tay trong tay với ghệ của nó đến rạp chiếu phim cơ."
"Bố khỉ, lúc nào cũng là rạp chiếu! Có phải cái
thằng luôn mồm kêu không thích mấy thứ như phim ảnh không? Lần nào đi xem phim
cũng “ngáy” như trâu."
"Đệ nghe nói là phim hành động. Khi hết phim
anh ta bắt đầu múa quyền luyện cước trước mặt bạn gái và cô ta tỏ vẻ kích thích
vãi ra, còn bảo anh ta rất đáng tin nữa."
Câu chuyện tình
đậm chất hư cấu mà các võ sư kể đã tiếp thêm hi vọng cho tất cả, dù có nhiều
trường hợp các cặp đôi bị mất liên lạc, hay không được chấp nhận lời mời kết bạn
(nhọ hơn cả friendzone), hay những tin nhắn hồi âm có nội dung "anh rất tốt
nhưng em rất tiếc".
"Phew, trẻ thì làm gì cũng được."
Geomchi thấy
ghen tị với nhiệt huyết thanh xuân của các võ sư khác. Nếu mà ông vẫn còn trẻ
như họ thì có khi bây giờ ông cũng đang gặp gỡ với ai đó rồi cũng nên. Sau tất
cả, khi còn chưa quá già thì việc một người đàn ông được gọi là oppa chả mất
bao nhiêu thời gian và cũng không phải là quá khó.
Geomchi đã ở cái
tuổi trung niên rồi, nên ông thường thấy ngượng nghịu khi phải tiếp xúc với các
cô gái và phụ nữ trẻ tuổi. Cứ cho là như vậy, thì kỹ năng chiến đấu của Geomchi
vẫn rất tuyệt vời, và ông cũng gần lên lv 300, nên ông luôn được
chào đón ở bất cứ tổ đội nào. Bất cứ khi nào bước chân đến quảng trường là mọi
người lại tiến tới cố chiêu mộ ông về party của mình.
Chỉ là, không
khí ở bãi săn lại không hợp với ông tẹo nào.
"Um, Geomchi-nim."
"..."
Mọi người luôn sử
dụng kính ngữ với ông. Các thành viên ít tuổi trong tổ đội luôn tỏ ra thân thiện
và nhanh chóng kết thân được với nhau, nhưng đối với Geomchi thì không dễ chút
nào. Ông cố tìm những người có cùng độ tuổi với mình.
"Có lẽ sẽ không khó khi tất cả mọi người đều gắn
kết với nhau trong Royal Road."
Dĩ nhiên là có rất
nhiều người ở tuổi 30, 40. Ta dễ dàng bắt gặp họ ở trong các thành phố
hay làng mạc. Nếu người đàn ông câu cá, thì vợ ông ở bên cạnh sẽ chế biến món hải
sản cay cho ông.
"Ck ơi nghỉ tay vào ăn canh cá hầm nè."
Một nguồn động
viên to lớn.
Còn có những trường
hợp con của những người chơi vô tình vào cửa hàng của cha mẹ họ để mua sắm vũ
khí hay giáp trụ.
"Con trai, con sẽ mua cây cung này với giá 20
vàng chứ?"
"Mẹ.. mẹ à, đùa vậy không vui đâu..."
"Mình à, con chúng ta bảo rằng nó muốn ra ngoài
ở đấy."
"Ồ, vậy thì với bổn phận làm cha mẹ thì ít nhất
ta cũng tiếp thêm động lực cho con nó, phải không?" :)))
Luôn có những cảnh
con cái được cha mẹ "quan tâm" một cách trìu mến như vậy ở Royal Road.
Geomchi lang
thang 1 vòng quanh thành phố. Ông tiêu diệt mọi quái vật tấn công mình, thậm
chí còn lao thẳng vào hang ổ của lũ quái với thanh kiếm nắm chắc trong tay.
"Hồi còn trẻ mình cũng thường làm những chuyện
này."
Ông giữ kiếm bằng
miệng và nhảy xuống sông. Khi đói, Geomchi thường xiên cá dưới sông rồi đem lên
bờ nướng ăn, dù cho chúng có bơi dưới lòng sâu thế nào. Bình thường sẽ rất khó
để chống lại dòng chảy và sức đẩy của con sông để có thể vung kiếm ở dưới nước.
Nhưng đối với Geomchi, nó đơn giản chỉ là một kỹ thuật cơ bản. Ông không ra sức
chống lại dòng nước mà uốn đường kiếm của mình theo nó mà "thăm hỏi"
lũ cá.
Ding!
Skill Mastery
Sword của Geomchi vẫn tăng kể cả khi ông bắt cá. Chúng hẳn không phải là quái cấp
cao gì, nhưng ông vẫn nhận được lượng % kỹ năng nhờ vào đặc tính của khu vực.
Cũng giống như Điêu khắc, Hiểu biết về Kiếm Thuật sẽ được phát triển thông qua
nhiều trải nghiệm riêng biệt.
"Khi mình đang như thế này..."
Geomchi cố ngoi
lên mặt nước, hít một hơi thật sâu rồi lại lao xuống.
Swiiisshh!
Lưỡi kiếm được
tung ra sượt ngang qua thân con cá.
Bí thuật chế biến
sashimi siêu mỏng cánh bằng kiếm! (Nhiều người nhầm sashimi với sushi. Sushi là
món cơm trộn dấm ăn kèm với cá sống, trứng cá ... bên ngoài cuộn rong biển, còn
sashimi là món hải sản tươi sống, ăn cùng với lá tía tô hoặc củ cải)
Con cá được chuyển
hóa thành món gỏi cá tươi trong khi nó vẫn đang thở và chớp mắt. Và đang bơi dưới
nước, dĩ nhiên!
Geomchi bắt đầu
cảm thấy hối hận. "Việc này có chút
hơi tàn nhẫn, tốt nhất là mình nên dừng lại."
Đã lâu rồi ông mới
phô bày hết các kỹ năng của mình như thế này. Cái thời mà những khoảnh khắc
nguy hiểm đến tính mạng vẫn thường xuất hiện đã qua rồi, và kể từ đó ông không
còn cố hết sức nữa. Royal Road cũng đơn thuần là giải trí. Geomchi chỉ muốn luyện
lại kiếm thuật của mình, nhưng ông lại thấy có lỗi với lũ cá. Ông thậm chí
không bao giờ săn những con thú ăn cỏ như thỏ, sóc hay hươu nai ở Versailles.
"Một số con vật mình còn không ăn đến. Việc tước
đoạt mạng sống của các sinh vật một cách vô nghĩa là không cần thiết."
Cảm thấy hối lỗi,
Geomchi băng bó cho con cá rồi thả nó xuống sông. Nó may mắn là còn sống nhờ
vào kỹ kiếm điêu luyện của ông. (hư cấu quá @@.)
"Gasp!"
Geomchi leo lên
bờ rồi đi dọc theo dòng nước chảy. Ông cứ rảo bước một cách vô thức như thế chứ
không có chủ định gì.
Có ai đó ở
bên kia bờ sông. Geomchi nghe thấy một cuộc nói chuyện của một người đàn ông
đang cầm cần câu và vợ ông ta.
"Mình... mình ơi."
"Gì hở mình?"
"Hình như... tôi vừa bắt được sashimi!" (thí chủ Geomchi
thật là vđ’ =]])
Một con cá đầy
băng gạc trên mình đã cắn câu và bị người ngư dân kéo lên.
"Cuộc sống thật khắc nghiệt."
Geomchi ngồi xuống
dưới một cây cổ thụ lớn.
Kỹ năng Mastery
Sword của ông đã đạt Cao cấp level 6 - 89%. Khi kỹ năng cứ lên level một cách
khó tin thế này, thì việc ông đạt tới trình độ Bậc Thầy Mastery Sword sẽ chỉ là
sớm muộn. Nhưng, việc mài giũa và thăng cấp kỹ năng này thực sự có ý nghĩa gì không?
"Đây đúng là tật xấu của tuổi già. Chẳng lẽ
không có người phụ nữ trung tuổi nào đi dạo quanh đây sao?"
Ông thấy vô cùng
ngượng ngập khi phải nói chuyện một cách thân thiện với ai đó khác giới mà ông
mới gặp lần đầu. Geomchi có bắt chuyện với một người phụ nữ một vài lần, nhưng
khi thấy cô sánh vai bên chồng mình thì ông cảm tưởng như trái tim mình đang
tan vỡ vậy, kể từ đó ông không muốn thử thêm lần nào nữa.
Geomchi đang tự
vấn bản thân thì một cô gái trẻ tiến đến phía ông.
"Chú gì ơi, chú đang làm gì ở đây vậy?"
"..."
Geomchi không
đáp lại mà chỉ xua tay đuổi cô đi. Cô ta có lẽ là một người chơi, và trông bề
ngoài cũng khá xinh xắn dễ thương.
"Nhóc đó hẳn là muốn hỏi mình về mấy bãi quái
thôi."
Bình thường ông
sẽ trả lời một cách tốt bụng. Không phải vì ông có dụng ý xấu gì với cô gái vừa
trẻ vừa đáng yêu kia, mà chỉ là ông muốn giúp cô thôi.
"Zephyr
cũng có đưa ra vài lời khuyên, rằng việc giao tiếp nhiều với phụ nữ là rất quan
trọng."
Trong đời của
Geomchi, số lần một cố gái bắt chuyện trước với ông chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ông có dáng người to lớn, nên phụ nữ nhìn vào khó mà có thiện cảm ngay được.
Hơn nữa thần thái của ông cũng hơn người, đến cả gangster trông thấy ông cũng
phải né đi chỗ khác.
Ngay bây giờ
Geomchi chỉ muốn rũ bỏ mọi chuyện xung quanh và ở một mình. Nhưng cô gái lại ngồi
xuống ngay trước mặt ông và không hề có ý định rời đi.
"Này chú ơi, chú đi có một mình thôi ạ?"
Geomchi gật nhẹ
đầu. "Dựa vào cách đứa nhóc này hỏi mình, có khi nào nó là thanh niên đa cấp
không? Hay nó đang cần giúp đỡ? Nếu mình mà có món vũ khí nào ngon thì mình sẽ
cho nó"
Cô gái đợi một
lúc rồi lại hỏi tiếp.
"Chú đi săn với bọn cháu được không ạ?"
Câu hỏi ngoài sự
dự đoán của Geomchi, khiến ông có đôi chút bối rối.
"Cháu đang mời ta vào tổ đội của cháu à?"
Không khác gì
các môn đệ của mình, Geomchi nói chuyện một cách ngắn gọn và hơi nghiêm túc
quá. Ông cố gắng không để cô nàng giật mình, nhưng ngược lại giọng ông lại quá
bé chỉ bởi vì Geomchi không có tí ký lô kinh nghiệm nào trong việc “xã giao” với
các đối tượng khác giới.
Đáp lại với phản
ứng thân thiện của ông, cô gái nhắc lại, giọng chắc nịch.
"Đi săn
với bọn cháu, nhé?"
"Nếu cháu cần thì ta có thể đưa ra vài lời
khuyên về các bãi quái. Ta chỉ giúp được chừng đó thôi."
"Bọn cháu tụ tập với nhau từ vương quốc Rosenheim. Mà chú thấy đấy,
việc tự đi săn với cả tổ đội vẫn là hơi quá sức. Party với bọn cháu nhé?"
"Huh."
Cuối cùng
Geomchi cũng không thể từ chối lời mời của một cô gái đáng yêu như vậy, ông đứng
dậy khỏi chỗ đang ngồi. 'Được rồi, dù gì thì mình cũng không có gì để làm
cả, đi săn một chút cũng không sao.'
Dù nếu cô gái tỏ
ra thân mật chỉ nhằm mục đích kêu gọi sự giúp đỡ thì ông cũng không ngại mà
giúp cô.
"Bạn cháu có mấy người vậy?" Geomchi hỏi mà
không nghĩ nhiều.
"Hai người ạ. Cháu đi cùng với mẹ và dì của
cháu. Mẹ cháu là Elementalist còn dì cháu là Summoner( triệu hồi sư)."
Phụ nữ thường chọn mấy class này vì các linh tinh được
triệu hồi có vẻ ngoài rất dễ thương.
'Elementalist, Summoner, và nhóc này là Magician à? Hẳn
là việc cả 3 cùng nhau đi săn sẽ rất khó khăn.'
Khi họ đi về phía tổ đội, cô gái bắt đầu luyên thuyên.
"Ba thì quá bận
công việc nên không chơi cùng chúng cháu được. Và dì út( em gái của mẹ và là
con út trong nhà, mình không biết dịch thế nào cho sát hơn được nữa) thì vẫn
chưa có bạn trai kể từ khi tốt nghiệp và đi du học cho tới giờ”.
Vì lý do gì đó mà cô gái bắt đều kể lể về người dì của
mình, một cách rất chi tiết.
"Dì ấy là kế
toán. Năm nay dì 32 tuổi rồi, nhưng chưa bao giờ hẹn hò chỉ vì quá chú tâm vào
việc học. Dì cháu đẹp lắm, tuy có hơi gầy nhưng cực kỳ tốt tính. Mẹ cháu thì
cách dì khá là nhiều tuổi nên từ khi cháu còn nhỏ, hai dì cháu đã chơi với nhau
như chị em vậy."
"Chú hiểu."
"Nhưng mà tiêu
chí chọn đàn ông của dì hơi bị cao... nên mấy lần xem mặt rồi mà dì chẳng ưng
ai cả."
"Chú cũng nghĩ
vậy."
Geomchi có chút dửng dưng. Hai người đi một lúc thì đến
nơi tổ đội của cô gái đang chờ. Khi nhìn thoáng qua, ông thấy một phụ nữ trung
niên với một spirit có vẻ ngoài to lớn, và bên cạnh là một lady có khuôn mặt
duyên dáng ở độ tuổi xấp xỉ 30.
Cô nàng cười toe toét với ông.
"Dì cháu thích
những người trượng nghĩa. Dì cũng thích võ thuật nữa."
"...!"
***
Assassin Steer
đang cung cấp thông tin cho guild Hermes. Sử dụng các nhóm tình báo phủ rộng ở
khắp mọi nơi, nhiệm vụ của anh là nắm bắt được từng chuyển động, từng xu thế của
lục địa Versailles.
"Có khả năng cao là Lãnh Chúa của Morata ở phía
Bắc chính là Chiến Thần Weed..."
Steer nghĩ rằng
cấp trên của cậu nên biết về vấn đề này.
BardRay hiện tại
đang khám phá hầm ngục Ziubellin ở vương quốc Haven. Không hề điêu chút nào khi
nói quái vật trong hầm ngục này đông như kiến. Nó được coi là một trong những hầm
ngục đáng sợ nhất, không chỉ trong vương quốc Haven mà còn trên toàn lục địa đối
với bất cứ người chơi nào. BardRay tuyên bố anh sẽ không ra khỏi hầm ngục chừng
nào chưa săn được con Boss Phù Thủy Tàn Ác Luibellin, sau đó thì tắt mọi cửa sổ
tán gẫu, kể cả của guild.
"Giờ chúng ta làm gì đây Steer-nim?" Thuộc cấp của
Steer cất tiếng hỏi.
BardRay dùng gần
như toàn bộ thời gian của mình để đi săn ở hầm ngục với tổ đội. Có trời mới biết
được đến khi nào họ mới xong.
Steer thở dài.
"Còn cách nào khác ngoài việc đi vào đó nữa.
Hãy gửi yêu cầu xin viện trợ đến hội đồng của guild. Chúng ta sẽ tiến vào hầm
ngục để gặp thủ lĩnh BardRay."
Steer và hơn 30
người nữa bắt đầu chuyến đi. Tất cả họ đều trên level 360, nhưng những con quái
trong hầm ngục Ziubellin có level còn cao một cách hư cấu hơn nữa, khiến họ
không ít lần phải chùn bước. Cuối cùng, trải qua vô số khó khăn, đoàn người
cũng đến được nơi BardRay nghỉ chân.
BardRay đang ngồi
để hồi phục thể lực, đồng thời lôi vũ khí ra bảo dưỡng với bên cạnh là 12 Elite
Guard( Cảnh Binh Tinh Nhuệ). Xác các con quái vật nằm la liệt xung quanh nơi họ
ngồi, với mùi hôi thối bốc lên rất là nồng nàn bãi rác ~.~
"BardRay-nim."
"Có chuyện gì mà anh phải đến tận đây vậy
Steer?"
"Có một số thứ tôi cần phải cho anh biết."
Mắt BardRay ánh
lên sự hứng thú. Anh cố tỏ ra bình tĩnh để phù hợp với địa vị và danh tiếng của
mình, người được cho là chiến binh mạnh mẽ nhất lục địa Versailles với trang bị trên người là hàng đống
các item tối thượng.
"Đó là về Chiến Thần Weed."
"Gì cơ, Weed á..."
BardRay gật gù.
"Nếu là tin về anh ta thì việc anh vào tận đây
để cho tôi biết là đáng lắm."
"Thân thế của Weed đã được phơi bày. Tôi tin rằng anh ta
là lãnh chúa của Morata. Dù thế vẫn có nhiều nghi vấn về anh ta mà tôi chưa giải
đáp được?"
"Những nghi vấn
gì?"
"Anh ta được
xác định đã chọn địa điểm ban đầu tại vương quốc Rosenheim. Nhưng lượng thời
gian anh ta chơi Royal Road còn chưa đến 1 năm rưỡi. Đó còn chưa phải là duy nhất.
Tin shock nhất tôi biết được đó là Sculptor là nghề tay trái của anh ta."
"Nghề tay trái
sao?"
"Dựa trên kỹ
năng chiến đấu của Weed, chúng ta đều có thể thấy rõ anh ta không thể là
Sculptor. Anh ta tạo ra các tác phẩm Kinh Vật Vã kia chỉ như một thú tiêu khiển
thôi. Và tay nghề của anh ta tuyệt vời đến mức làm chấn động cả lục địa
này."
Steer nghĩ rằng Weed làm Kim Tự Tháp, Tháp Ánh Sáng và tượng
Nữ Thần chỉ để cho vui!
"Thật không thể
tin được!"
"Điêu khắc chỉ
là nghề tay trái sao? Ấu Shịt! Mỗi lần chiêm ngưỡng các tác phẩm của Weed là
tôi cứ như bị thôi miên vậy."
Các đồng đội của BardRay mỗi người đều chen vài câu cảm
thán vào cuộc trò chuyện.
"Thử nghĩ mà
xem, nếu đó là Weed, có khi chúng ta còn quen ổng cũng nên."
"À, có phải là
từ Continent of Magic?"
"Anh nhớ chứ,
6 tháng sau khi chúng ta nghỉ anh ta đã leo lên top 1 trong suốt quãng thời
gian đó."
"Chúng ta cũng
đã từng là những người khủng nhất củ Continent off Magic mà, còn trong một thời
gian dài nữa."
Các Elite Guard nói chuyện một cách vui vẻ. Họ đã biết nhau
từ hồi còn chơi Continent of Magic. Họ là những vị vua vô danh cai trị hầu hết
các lâu đài nổi tiếng ở Continent of Magic! BardRay còn là vị vua mạnh nhất.
"Ôi nhớ cái thời vàng son đó quá."
"Tôi thì chả muốn quay lại tí nào. Tôi không muốn
từ bỏ việc hít thở không khí trong lành ở Versailles
và được chiến đấu bằng chính cơ thể mình thay vì ngồi bấm bàn phím."
"Tôi cũng không muốn quay lại, nhưng công nhận
thời đó cũng vui phết."
Lãnh chúa của
các tòa lâu đài đã phải trải qua bao sự biến đổi với những cuộc chiến và tranh
cãi về sự ra đời của trò chơi Royal
Road, cuối cùng đã tập hợp lại với nhau. Sự phổ biến
của Continent of Magic đã đạt đến đỉnh điểm và hiển nhiên những dấu hiệu về sự
suy tàn dần xuất hiện. Là người kiểm soát cả một vùng, các lãnh chúa cảm nhận
được chúng rõ ràng nhất. Một lượng lớn item và vàng luôn được đổ vào ngân khố của
họ. Số tiền họ kiếm được còn lớn hơn bất cứ con số nào mà một người làm công ăn
lương bình thường có thể tưởng tượng ra. Hầu hết các lãnh chúa là các Dark
Gamer, họ luôn biết cách gia tăng thu nhập song song với việc duy trì tổ chức
này. Một cuộc họp đã được diễn ra, mọi người đi đến kết luận cuối cùng.
Họ sẽ chuyển qua
Royal Road.
Các lãnh chúa
chuyển toàn bộ lực lượng của họ sang Royal
Road. Đó chính là câu chuyện đằng sau sự khởi đầu
của Guild Hermes.
"Weed đã trở nên vô cùng nổi tiếng sau khi
chúng ta rời đi."
"Anh ta đã nhận tất cả những quest mà chúng ta
không dám làm, đúng không? Anh không biết tôi choáng thế nào khi nghe tin Weed
vượt qua được mê cung Đảo Ivan Porte đâu."
"Ổng thật sự là một gã đáng gờm. Dù thế thì dĩ
nhiên, nếu BardRay lúc đó vẫn còn ở Continent of Magic thì anh ta không dễ dàng
từ bỏ danh tiếng của mình như vậy đâu."
BardRay chỉ cười
mỉm khi lắng nghe cuộc trò chuyện của các Elite Guard.
Hệ thống mệnh lệnh
gắn liền với tôn ti trật tự trong Guild Hermes thực sự rất nghiêm khắc, nhưng
nó không áp dụng lên cái Elite Guard. BardRay và Elite Guard, họ chính là
những người đã sáng lập nên Guild Hermes. Tất cả đều nhất trí rằng, người mạnh
nhất trong số tất cả sẽ được tôn làm chỉ huy và dẫn dắt những người khác. Và
vào lúc nào đó, kể cả nếu có ai đó trong số các Elite Guard trở nên mạnh hơn
BardRay, thì họ sẽ trở thành thủ lĩnh của mọi người.
Thế nên, vị trí
chủ Guild Hermes cứ thế bị thay đổi vài lần ở thời kỳ đầu của Royal Road. Đối với
BardRay và các Elite Guard, đây chính là cơ hội để họ cố gắng trở nên mạnh mẽ
nhanh hơn nữa thông qua một cuộc thi có mục đích lành mạnh. Tất nhiên vẫn có những
người bị tụt lại và đứng ngoài cuộc ganh đua này. Trong Royal Road, bạn phải kiểm soát cơ
thể mình thật tốt, bên cạnh đó bạn cũng cần có sự quyết đoán lẫn khả năng quan
sát tinh tường, sự sắc sảo. Những người từ bỏ việc đua top với những người
khác, họ lại tập trung vào việc điều hành Guild Hermes thông qua nhưng người đại
diện.
Guild Hermes là
guild mạnh nhất có nguồn gốc từ Continent of Magic. Họ luôn tìm kiếm thông tin
về Weed từ mọi nguồn mà họ có thể tìm.
"Continent of Magic và Weed..."
Khuôn mặt của
BardRay mang đầy vẻ suy tư. Hiếm khi anh ta tỏ ra như thế này trước đây.
"Steer."
"Vâng thưa thủ lĩnh."
"Hãy tiếp tục theo dõi mọi động tĩnh từ phía Bắc."
"Đã rõ."
"Nhưng không cần phải làm gì quá mức cần thiết."
"Vậy là sao?" Steer lắc đầu
nghi vấn.
Guild Hermes
bình thường vẫn luôn tàn sát thẳng tay bất cứ kẻ nào thể hiện thái độ thù địch
với họ dù là nhỏ nhất. Họ sẽ thuê sát thủ, hay mua chuộc tay trong làm nội
gián. Họ ra tay rất tàn độc mà không hề mảy may do dự, như việc cử một đạo quân
đi và nhấn chìm mọi làng mạc hay lâu đài trong biển lửa.
"Không cần thiết. Kể cả chúng ta không ra tay
thì Weed sớm muộn cũng sẽ trở thành con mồi và bị làm thịt bởi các thế lực khác
thôi."
Steer vừa được
thông não liền gật đầu.
"Thủ
lĩnh nói đúng. Giáo hội Phục Sinh của Daymond sắp tới chắc chắn sẽ tiến tới
khu vực phía Bắc."
Quân đoàn Phục
Sinh đã bị suy yếu đi rất nhiều. Chúng đã không thể chiếm được pháo đài Odin và
buộc phải rút lui; vùng đất chúng đóng quân ở Trung tâm Lục địa cũng bị
thu hẹp nhanh chóng. Quân đoàn Phục Sinh không thể ở lại lâu hơn nữa. Chúng quyết
định rời đi và tập trung vào vùng đất khu vực phía Bắc, không hề có một vương
quốc nào thực sự mạnh ở nơi này. Chúng còn có mối thâm thù với Weed, vì trong
nhiệm vụ về Giáo Hội Matallost, cậu đã đóng góp rất nhiều vào việc ngăn chặn sức
mạnh của Quân đoàn Phục Sinh.
BardRay ôn tồn
nói
"Hiện tại Weed thực sự rất nổi tiếng. Tuy
nhiên, khi phải đối mặt với thất bại, mọi danh tiếng của cậu ta cũng sẽ sớm đội
nón ra đi thôi. Mọi thứ sẽ lụi tàn chỉ trong chớp mắt."
Việc gia tăng của
kỹ năng và level thông qua săn bắn, cũng như phát triển sức mạnh! BardRay nghĩ đó
là những thứ duy nhất nên được thể hiện trong các nhiệm vụ và các bản tin. Và bởi
vì level cao và quyền lực của mình, anh khiến mọi người phải nể sợ và phục tùng
mệnh lệnh anh đưa ra.
Kết thúc việc đi
săn với các Elite Guard, BardRay cứ chìm đắm tâm tưởng trong những nghĩ suy.
"Continent of Magic, hmm."
Anh rời bỏ
Continent cùng với những vị lãnh chúa có đồng quan điểm với mình. Họ phải tạo
nhân vật, chuẩn bị trước nhiều thứ, đồng thời cũng thu thập các thông tin về Royal Road càng sớm
càng tốt. Tuy nhiên, BardRay thi thoảng vẫn bí mật đăng nhập lại vào Continent
of Magic. Nhân vật của anh vẫn còn đó.
Anh đã hiến dâng
tuổi thanh xuân của mình cho Continent of Magic. Dù nó đang dần suy tàn, nhưng
BardRay thực sự rất yêu quý nó, thế nên anh không thể từ bỏ nó hoàn toàn được.
Và rồi anh bắt gặp những tin đồn về Weed, rằng Weed đã giành lấy ngôi vị người
chơi mạnh nhất ngay sau khi anh đi.
"Chiến Thần Weed. Đó chính người đứng ở vị trí
độc tôn trong Continent of Magic."
"Có phải anh ta có một khoảng thời gian dễ thở
khi BardRay không còn đăng nhập vào game nữa không?"
"Ngược lại thì đúng hơn. Anh ta vượt trội hoàn
toàn so với BardRay. Anh ta không chỉ đơn thương độc mã đối đầu với con rồng mà
BardRay không thể săn được, anh ta còn khám phá tất cả mọi hầm ngục MỘT
MÌNH."
"Ý chú là anh ta không hề có lực lượng nào hỗ
trợ sao?"
"Đấy. Đấy chính là điều mà BardRay không thể
nhưng Weed lại có thể."
Lòng tự tôn của
BardRay bị tổn thương ghê gớm. Anh cố cho qua vì anh không tin vào những tin đồn,
nhưng nó thực sự quá kinh khủng. Và không lâu sau đó, BardRay bắt gặp Weed đang
train quái một mình trong hầm ngục như đang thách thức với số phận. Khi nhìn thấy
tên và trang bị trên người Weed, anh ta chắc mẩm đây chính là Weed mà mọi người
hay nhắc đến.
Trong Continent
of Magic, việc giao tiếp rất khó khăn vì phải gõ bằng bàn phím.
"Cậu có phải là We--"
BardRay chưa kịp
ấn xong câu hỏi thì đối phương đã lao đến tấn công. Bởi vì đó là Weed, người sẵn
sàng hạ thủ bất cứ ai quấy rối khi anh đang ở trong hầm ngục không chút thương
xót!
BardRay liền vội
vã tung skill phòng thủ rồi bỏ chạy. Anh trốn thoát được với chỉ hơn 300HP còn
lại.
Đối với BardRay
đó chính là một nỗi nhục khủng khiếp không bao giờ rửa sạch được, vì anh là người
chơi mạnh nhất ở trong cái trò Continent of Magic này.
Sau khi hồi đầy
thanh HP và MP, BardRay thậm chí còn lau sạch các trang bị mạnh mẽ nhất của
mình, và thách thức Weed một lần nữa.
"Tôi là BardRay. Hôm nay tôi sẽ xử đẹp cậu."
Anh nhanh chóng
đưa ra lời tuyên chiến đã được nhập sẵn từ trước, nhưng đối phương không hề có
chút phản hồi nào. Đơn giản vì Weed vốn chả biết BardRay là ai, và cậu cũng đ*o
cần care.
Cậu chỉ rút kiếm
và lao lên, như Một Thói Quen
Cuộc chiến diễn
ra theo kiểu này khiến BardRay không thể thốt lên từ nào. Cảm giác như đang đối
mặt với cả một quân hùng hậu mà anh biết rõ mình không thể nào chống lại được.
Weed lướt qua mọi
chuỗi skill mà BardRay tung ra. Sự chênh lệch về trang bị là không lớn, nhưng
khả năng sử dụng các kỹ năng tấn công mới chính là điểm mấu chốt. Bất kể là
BardRay có ra đòn như thế nào, Weed vẫn sẽ né được và còn phản đòn lại mạnh mẽ
hơn. Giữa nỗi tuyệt vọng tràn ngập lấn áp mọi cảm xúc khác, BardRay đã phải nằm
xuống.
Anh không thể chấp
nhận sự thật này.
Niềm tự hào là
người chơi số một của Continent of Magic của anh đã hoàn toàn đổ vỡ. Với những
chiến tích lẫy lừng của mình, anh cứ nghĩ rằng mình không thể nào bị thua được.
Nhưng giờ, anh còn chẳng thể nào biện hộ cho chính mình.
BardRay bí mật
theo dõi Weed và chiến đấu với cậu thêm 5 lần nữa.
Kết quả vẫn vậy.
Cho dù BardRay có thay đổi trật tự các skill hay các cách thức chiến đấu, anh vẫn
thảm bại.
Level của Weed
thì cứ ngày một tăng, và trang bị cũng dần khủng lên sau mỗi lần họ chạm trán,
kể cả việc săn các con quái khủng cũng không mang lại bao nhiêu EXP.
Weed vượt qua cả
tầm level mà BardRay cho rằng đó là giới hạn không thể bị vượt qua, cậu tự mình
khám phá những bãi quái để đạt đến ngưỡng sức mạnh tối thượng.
"Rồi có ngày tao sẽ nghiền nát mày. Không chỉ
mày mà bất cứ ai mày quen biết, để mày không thể nào đặt chân lên lục địa Versailles thêm lần nữa!"
*****
Team dịch : Đéo cần tên
Mai lại có chap nhé T_T
yup'