Quán rượu Nobu
Chương 6: Tên trộm
Mặt trăng tỏa sáng lấp lánh giữa những đám mây.
Dù mùa xuân là mùa cho cây cối đâm chồi nảy lộc, nhưng vẫn không có dấu
hiệu nào cho thấy cái lạnh đã bị xua tan.
Thời tiết ở Old Capital khá lạ thường. Dù nhiệt độ năm nay tương đối cao
nhưng cái lạnh vẫn thấm vào xương từng người.
Buổi sáng còn khá hơn một chút, nhưng tối đến thì vẫn phải mặc ấm. Do
hôm qua có mưa lớn và tuyết rơi nên giá
củi lại tăng lên.
Trong những buổi tối thế này thì không có gì sung sướng hơn được thưởng
thức đồ ăn cùng đồ uống hợp khẩu vị.
Từ đầu mùa đông, lúc phát hiện ra quán này thì Nicolas đã trở thành một
vị khách thân quen của Nobu.
Oden, karaage, sashimi và đậu phụ luộc. Mỗi món ngon trên đều rất hợp để
uống với bia. Vào một ngày lạnh như thế này, anh quyết định thử một món chưa từng
gọi trước đây với cái tên “Shio Nabe”
Nicolas đang tiến về quán rượu. Tuy nhiên cước bộ của anh không thoải
mái cho lắm.
Anh đang nhăn nhó vì bên cạnh anh có một người đàn ông đang mặc trang phục
của một linh mục.
“Nicolas, sao mặt anh
lại nhăn thế?”
“À không có gì đâu.
Tôi định tới một quán quen, nơi chúng tôi thường tụ tập và làm vài ly bia ấy mà.”
Miệng và bộ râu trắng của phó tế Edwin nheo lại khi Nicolas nói.
Người đàn ông lớn tuổi với cái đầu hói và râu ria xồm xoàm này mới nhậm
chức ở một nhà thờ cạnh doanh trại của Nicolas.
Người ông gầy đét như một cái cây sắp chết, nhưng với sức khỏe khó tin,
ông được biết đến là một linh mục rất chăm chỉ và thường xuyên đi lại đây đó.
“Đi uống có sao
không? Tất nhiên là sau khi kết thúc công việc.”
“Hmm. Hết việc thì được.”
Nicolas khẽ thở dài khi trả lời.
Thật khó mà có thể đi uống cùng với một vị linh mục.
Nếu Edwin tới sau khi kết thúc công việc của mình, ông có thể giải khát
bằng một cốc bia trước khi quay lại nhà thờ. Nhưng Nicolas không thể gợi ý điều
này được, vì dù gì Edwin cũng là một linh mục.
Nếu Hans có mặt ở đây, có thể anh sẽ “đẩy hạ” cho Hans, nhưng tên khốn
may mắn đó hôm nay lại được nghỉ.
Không còn sự lựa chọn nào khác, anh phải quay lại sau khi đến quán thu
thập thông tin. Tuy nhiên, tới Nobu lúc này rồi phải quay lại thì đến lúc anh
nhậu nhẹt xong thì trời cũng đã sáng.
Có kẻ dám gây rắc rối lúc tối trời quả thật rất tệ. Nếu không có báo cáo
rằng có một tên trộm đột nhập vào quán Nobu vài phút trước thì lúc này Nicholas
cũng đã xong phần việc của mình rồi.
Ngoài ra, do Edwin đã nghe thấy và muốn đi cùng nên chuyện càng trở nên
tệ hơn.
Người đưa tin cũng đã say quắc cần câu, nên vụ này có vẻ đã giải quyết
xong. Thứ gì đó có giá trị đã bị mất và tên trộm đã cao chạy xa bay.