Pages

Pages

Pages

Monday, April 26, 2021

DH - Chương 102: Yêu cầu của Dubolong (phần 3)

 Chương 102: Yêu cầu của Dubolong (phần 3)

 

Ting!

 

Tầng trên cùng của Hầm ngục.


Một khe nứt lộ ra ngay gần Lõi. Nó trông chẳng ổn định tí nào, và có vẻ sẽ không tồn tại được lâu.

 

Cái vụ việc đau lòng khiến bao gã đàn ông than khóc kiểu chưa ra đến chợ đã rơi hết tiền liệu có xảy ra không nhỉ. Thôi kệ mẹ, tôi vẫn liều mình quyết định. Hùng hổ bước vào khe nứt mà chẳng mảy may do dự.

 

Điều duy nhất tôi có thể trông thấy là bóng tối. Nhưng ở phía rất xa, có một quầng sáng và dường như đó là lối ra. Tôi bước qua nó và tiến vào một căn phòng rộng.


Tôi nhìn người đang đứng trước mặt mình.

 

“Chào mừng, Randalph Brigsiel-nim. Tôi tin là anh sẽ đến”


Dubolong, người vẫn ăn mặc như một chú hề, cúi chào một cách kính cẩn

 

Dubolong. Kẻ có cái đầu lạnh, lắm mưu nhiều kế. Một gã bất lương thâm hiểm. Là cánh tay phải của Ám Hồn Vương. Anh ta trực tiếp ra nghênh đón tôi, cũng dễ hiểu thôi, thằng nào mời thì thằng ấy đón.


Tôi gật đầu.

 

"Thật mong mỏi được diện kiến Ám Hồn Vương."


"Anh sẽ không phải hối tiếc đâu"

 

"Nhưng đây không phải cái lâu đài lần trước tôi tới nhỉ”


Trông căn phòng thì có vẻ giống những lần trước, nhưng nguồn pháp lực thì có chút khác biệt khá nhỏ. Dubolong cười và nói.


“Anh nhận ra hả. Đúng đấy. Đây không phải là tòa lâu đài đó"

 

"Lý do là gì?"


Tôi hơi cau mày và đặt một tay lên ‘Thù hằn’. Tôi không thích việc bị triệu hồi đến một nơi khác mà không được thông báo trước. Nếu lời bào chữa của anh ta không đủ thuyết phục thì tôi sẽ dùng ‘Thù hằn’ băm Dubolong thành thịt vụn.

 

Dubolong vừa nói vừa đổ mồ hôi. Một Hồn tộc thượng đẳng sẽ không dễ bị hạ gục. Nếu không phải tình thế bất khả kháng, tôi sẽ không giết anh ta.


“Lũ gián điệp của các Hồn vương khác đã đột nhập vào lâu đài. Chúng mạnh mẽ mở một khe nứt và tấn công Ám Hồn Vương. Xin hãy thông cảm… ”


Ám Hồn Vương rất tham vọng. Ông ta thịt sạch các khế ước và mở Quỷ giới Đấu giá hội. Để làm được điều đó, ông ta phải trả giá bằng rất nhiều linh hồn. Các Hồn vương khác đã nhận ra điều này.


Nhưng chuyện này xảy ra quá nhanh, ở kiếp trước, nó cần đến tận 10 năm mới có thể tiến hành. Ám Hồn Vương bắt đầu cuộc chiến ngay sau khi thu thập được một lượng lớn pt.

 

'Hành động của mình đang ảnh hưởng đến Hồn giới.'


Hành động của tôi là điều duy nhất khác với kiếp trước. Tôi đã lộ mặt ở Quỷ giới Đấu giá hội. Có lẽ những pt tôi sử dụng đã ảnh hưởng đến sự kiện này? Hiệu ứng domino đáng sợ đang xảy ra, và nguyên nhân chỉ từ 1 khối domino nhỏ xinh, chính là tôi.


“Nghe hơi lạ đó. Đánh bại Ám Hồn Vương dễ vậy sao?”

 

Trán của Dubolong nhíu lại.

 

“Huu! Anh có biết nhân vật thần thoại ở Trung giới được gọi là Dạ Đế không? ”

 

Cái tên thật quen tai. Tôi gật đầu.

 

"Biết chứ."

 

“Chúng tôi có thể sẽ không bao giờ động được vào kho báu mà Ngài ấy để lại, không… thành thật mà nói, chắc chắn không, nhưng gần đây đã có dấu hiệu của một kẽ hở. Những linh hồn khác đã gửi quân đến và sử dụng nó để mở đường"

 

Ah, hóa ra đó là nguyên nhân. Mọi thứ đã trở nên rõ ràng. Hồn tộc quan tâm đến nhiều thứ ở Trung giới. Bất cứ chuyện gì xảy ra ở Trung giới tự nhiên đều khiến họ thích thú. Giờ thì tôi đã đứng chung thuyền với Ám Hồn Vương.

 

“Lý do là Quỷ giới Đấu giá hội.”

 

"Đúng vậy. Ám Hồn bị khắc chế bởi Quang Hồn. Ngoài ra thì Hỏa Hồn cùng Phong Hồn cũng rất khó đối phó cùng lúc. Chỉ không cẩn thận chút thôi là ăn hành ngay”.

 

“Anh cũng muốn nắm bắt sức mạnh của tôi. Phải vậy chứ? ”

 

Khả năng phát hiện được cả những luồng pháp lực yếu ớt như ở đây cũng là một bài test về sức mạnh của tôi. Họ cố tình làm cho căn phòng trở nên như thế này. Ý đồ của họ quá rõ ràng khiến tôi không thể nhịn cười. Thật khó chịu, nhưng Ám hồn vốn là vậy.

 

“Sao mà tôi dám chứ? Tôi và anh vốn có mối quan hệ khá sâu mà”

 

Dubolong xua tay. Tôi buông tay khỏi ‘Thù hằn’.

 

"Không có lần thứ 2 đâu"

 

“Haha, tất nhiên. Lẽ ra tôi không nên làm điều đó lúc này. Chúng ta đi thôi nhỉ”

 

Dubolong không biết xấu hổ kéo tôi đi.

 

* * *

 

Rừng Than Vãn. Nơi ẩn náu của Ám hồn.

Tiếng rên rỉ và la hét phát ra từ khắp mọi nơi. Pháp lực của khu rừng chính là sự khiển trách.

 

Dubolong nói với vẻ khôi hài.

 

"Cẩn thận chút. Dễ mà anh bị đám linh hồn chiếm lấy cơ thể lắm”

 

Đó không phải chuyện đùa. Tôi nhìn ra xung quanh rồi nói chuyện với Dubolong.

 

“Đúng là địa phương giành cho Ám Hồn Vương rồi”

 

“… Xin đừng nói điều đó trước mặt Ám Hồn Vương.”

 

Giọng Dubolong hơi run. Anh ta có lòng trung thành thực sự cao đối với Ám Hồn Vương. Thật tuyệt khi anh ta không thể hiện ra sự thù địch của mình.

 

"Tôi sẽ không."

 

Lịch sự là điều cần thiết ở mọi nơi. Dubolong chuyển chủ đề.

 

“Anh có nhiều pt không? Tôi nghe nói rằng gần đây đám Quỷ kiếm được khá phết”.

 

“Đù xài thôi. Tiện thể thì lượng pt trung bình là bao nhiêu?”

 

Tôi không đề cập đến bất kỳ con số trực tiếp nào. 10tr pt là con bài chưa lật của tôi. Ngay cả khi tôi có quan hệ hợp tác với anh ta, thì giữ cho mình vài điều bí mật vẫn là điều cần thiết.

 

Dubolong trả lời như thể nó không quan trọng.

 

“Vào thời điểm này hả, khoảng 850.000. Chao ôi, chúng tôi quả là may mắn. Lượng pt trung bình lên đến gần một triệu nên tôi đang băn khoăn không biết có nên mang sinh vật thượng đẳng ra đấu giá không nữa”

 

Các linh hồn có thể phát hiện ra lượng pt trung bình của đám Quỷ. Xấp xỉ 1tr pt sẽ là điều kiện đủ để họ đưa ra những con hàng khủng.

 

Ba năm.

 

Sinh vật thượng đẳng xuất hiện thực sự quá nhanh.

 

Sau khi nghe chán chê, tôi liền hỏi một câu

 

"Anh chưa có chuẩn bị gì sao?"

 

“Chuyện này đột ngột quá. Có vài món hàng có lẽ sẽ được lên sàn. Gần đây, chúng tôi đã thu thập được một titan già cỗi. Ngoài ra cũng có một sinh vật hình cá voi được tìm thấy trong một hang động. Đó đều là những món hàng tiềm năng … nhưng… ”

 

Dubolong lắc đầu và nói.

 

“Lời đề nghị của tôi lúc trước vẫn còn hiệu lực. Anh sẽ bán sinh vật thượng đẳng cho chúng tôi nếu phát hiện ra chúng chứ?”.

 

"Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó."

 

Chúng tôi đã xây dựng nên một mối quan hệ, vậy thì không cần quá phũ với anh ta. Điều quan trọng là vun đắp nó làm sao cho đúng cách thôi. Tất nhiên là có điên tôi mới mang đám đệ thượng đẳng của mình bán cho anh ta.

 

"Hi vọng lời anh nói mang theo nghĩa tích cực"

 

Dubolong nhún vai.

 

Ngay sau đó, chúng tôi đến một khu vực thoáng đãng. Một tòa nhà lớn lợp mái tranh được xây dựng ở ngay trung tâm.

 

"Nhìn nó giản dị vậy"

 

"Ám Hồn Vương không thích xa xỉ."

 

Nghe thì Mộ Dung Phục, mà Hư Trúc vcl (vô cùng luôn). Quỷ giới đấu giá hội luôn có quy mô vô hạn. Bản thân tôi thì không rõ lắm, nhưng những lời đó để nói về Ám Hồn Vương thì rõ là xạo l*.

 

Cùng lúc đó, Dubolong quay về phía tôi. Anh ta nói với vẻ mặt cứng đờ.

 

“… Yêu cầu của ông ta, xin đừng từ chối.”

 

Team trans: Đéo cần tên

Trans + Editor: Ma cô

Friday, April 23, 2021

DH - Chương 101: Yêu cầu của Dubolong (phần 2)

Chương 101: Yêu cầu của Dubolong (phần 2)

 

Cánh tay của Okullos.

 

Tôi đã ném nó trước Hầm ngục của mình ở Trung Quốc. Những nụ hoa vô danh mọc lên từ cánh tay và giờ thì đang nở tưng bừng.

 

'Okullos, chả biết hắn đã phát hiện ra cái gì từ mình, nhưng mình chưa thể xác định được. Mặt khác thì mình cũng biết thêm về hắn một chút’

 

Tôi cảm nhận được điều gì đó khi hắn sử dụng kỹ năng ‘Tự nhiên hóa’. Rễ mọc ra từ cơ thể của Okullos. Tôi nhìn vào cánh tay trước Hầm ngục của mình.

 

Đây là Trung Quốc, tại Hầm ngục ban đầu thuộc về Saman. Trừ khi đám đệ trong Hầm ngục của hắn biết trao đổi tin tức, bằng không Upa sẽ không nhận ra Hầm ngục đã đổi chủ.


Miễn là Okullos không chiếm được cái Hầm ngục nào từ tay của những con Quỷ khác, hắn sẽ không phát hiện được việc di chuyển giữa các Hầm ngục là có thể. Nhờ đó tôi sẽ có thể phản ứng kịp thời mỗi khi hắn muốn hành động.


Tôi di chuyển đến tầng cao nhất của Hầm ngục, nơi Sik Sik đang đỏ bừng mặt.

 

“Sik Sik! Đồ trà xanh! Mi đã làm thế nào vậy?"


“Bah! Yihi đã làm gì? Và tại sao mi lại gọi ta bằng cái tên nghe ‘phèn’ thế? ”

 

Một gương mặt thân quen.

 

Yihi đang khoanh tay mắng Sik Sik.

 

'Mình đoán tộc Tiên cũng có thể di chuyển giữa các Hầm ngục.'

 

Dịch chuyển. Cứ nghĩ chỉ mình tôi mới làm được, ai ngờ tộc Tiên cũng không phải dạng vừa. Guyo thì khỏi phải nhắc đến nhưng Yihi dường như có tí quan hệ trong quá khứ với Sik Sik.

 

“Ta đã phải rất vất vả mới tìm được bông hoa ấy. Còn mi chỉ biết dẫm lên nó mà thôi”

 

“Omo, Yihi đã làm thế á? Mi đang kể chuyện viễn tưởng đấy à. Không đời nào Yihi lại giẫm lên một bông hoa như vậy ”.

 

Vai của Sik Sik bị đánh trúng.

 

“Nhưng… ta nói sẽ mang một bông hoa đến cho mi…”

 

“Điều đó cũng làm Yihi phiền lòng. Ta không muốn mi mang bất cứ thứ gì cho ta! Yihi nổi da gà vì nó! ”

 

“Sik Sik. Ta không thể tha thứ cho mi. Đến lúc ta trở thành Nữ hoàng tộc Tiên thì mi cứ liệu hồn! ”

 

“Yihihi! Mi lại uống fristy rồi nâng cao trí tưởng bở đấy. Chủ nhân phát cuồng vì Yihi. Tiểu tam như mi tuổi gì! Mi nghĩ mình có thể cướp chỗ của Yihi sao? ”

 

"Không, Chủ nhân cho Sik Sik cơ hội!"

 

"Không, Chủ nhân phát điên vì Yihi!"

 

"Không!"

 

"Không!"

 

Tôi ngắt lời trước khi cả hai chuẩn bị lao vào cấu xé nhau.

 

"Tôi sẽ công bằng với tất cả"

 

"Chủ nhân!"

 

“Ch…Chủ nhân…”

 

Sik Sik hân hoan trong khi Yihi bĩu môi.

 

"2 người có vẻ yêu thương nhau sâu sắc quá nhỉ"

 

"Đó là một mối quan hệ tồi tệ."

 

“Cái đồ bám đuôi Yihi. Mắng nó đi Chủ nhân”.

 

Yihi ngồi trên vai tôi và áp má vào tôi để thể hiện sự gần gũi của mình. Sik Sik mặt đỏ bừng.

 

"Có gì xảy ra khi tôi vắng nhà không?"

 

"Không, thưa chủ nhân."

 

“Yihi thì có đấy. Gần đây không thấy Chủ nhân trở lại Hầm ngục. Yihi thì lại muốn trực tiếp giao cái này cho Ngài. Nếu không thì em đã không đến đây để phải bẩn mắt vì cái đứa xấu xí này”.

 

Sik Sik ngay lập tức phản đối.

 

"Gì?"

 

"Bah!"

 

2 cô tiên nữ này mang tuổi chó với mèo thì phải.

 

Yihi phớt lờ Sik Sik và chìa ra một tờ giấy nhỏ.

 

Có vài câu ngắn gọn trên tờ giấy làm tôi không thể rời mắt.

 

[Ám Hồn Vương muốn gặp anh. Chỉ có lợi, không có hại. Làm thế nào để hẹn anh được đây? Dubolong.]

 

Chỉ vài chữ vậy thôi, có gì đó hơi bất thường. Ám Hồn Vương. Đạo diễn của cuộc đấu giá, kẻ có thể đứng ngang hàng với các Đại công tước. Tôi đã từng gặp ông ta ở kiếp trước chưa nhỉ?

 

‘Hẳn là có chuyện xảy ra rồi'

 

Tôi đã tiêu một lượng lớn pt và ông ta đã giao Hạt Giống của Cây Thế Giới cho tôi. Ám Hồn Vương hy vọng có thể kiềm chân các Đại công tước. Hoặc ông ta muốn tôi phát triển đến một mức độ tương tự.

 

Cuộc gặp gỡ này là để đưa ra nhiều sự giúp đỡ hơn chăng. Hay có gì bất ngờ xảy ra. Nghĩ ngợi lâu la làm gì cho đau đầu ra.

 

Tôi chẳng thể nhếch mép, giờ không phải lúc nghỉ ngơi, tôi cần phải có sự chuẩn bị. Không thể làm con nai cho cái thằng Ám Hồn Vương đó làm thịt được. Hồn giới đầy rẫy những kẻ mưu mô đầy tham vọng, cần phải đạt được những thành tựu to lớn để trở thành Chúa tể Hồn giới. Hay ông ta định chơi tôi.

 

Tôi phải tính toán cẩn thận.

 

Tôi lật mảnh giấy và thấy thời gian đã nêu.

 

[10 ngày nữa. Chúng tôi sẽ tạo ra một khe nứt thời không]

 

Về vấn đề này, tôi có chút ngạc nhiên.

 

Chuyện này chỉ xảy ra khi Quỷ giới đấu giá hội bắt đầu.

 

Mạnh mẽ tạo ra một khe nứt chỉ để đưa mình tôi đến Hồn giới phải trả cái giá rất đắt. Ban đầu đó là điều bất khả thi nhưng hệ thống dường như cho phép nó. Hình phạt được đặt ra là Hồn tộc phải hi sinh rất nhiều tộc nhân.

 

'Có vẻ khẩn cấp.'

 

Vẻ mặt của tôi cứng lại.

 

Ông ta có vẻ rất khẩn trương đến gặp tôi. Không bình thường tí nào.

 

Tôi vò nát mảnh giấy.

 

10 ngày là đủ để dọn dẹp Hầm ngục rồi.

 

Tôi quay lại và nhìn Sik Sik đang rất hào hứng.

 

“Sik Sik. 'Nó' đâu? "

 

Sik Sik bĩu môi đáp lại.

 

"Ngay tầng dưới"

 

"Ừ"

 

Tôi đi xuống tầng dưới.

 

‘Nó' là thứ mà tôi có được từ tế đàn ở Trung Quốc. Có chút vấn đề nhưng… tôi định đến ngó qua nó thêm lần nữa’

 

Lối vào tầng này đã bị chặn bởi một cái hố khổng lồ. Có một sinh vật lạ màu nâu, kinh tởm xuất hiện ở đó! Nó di chuyển chậm như một con ốc sên và nuốt chửng mọi thứ xung quanh mình.

 

"Chủ nhân. Yihi nghĩ nó xấu thực sự đấy”

 

Yihi đang ngồi trên vai tôi cau mày. Ngay cả Yihi, người có khiếu thẩm mỹ kỳ lạ cũng không sẵn lòng nhìn nó. Lại còn có mùi hôi.

 

Chwack!

 

Ngay lúc đó, những xúc tu nhỏ trồi lên và hướng về phía tôi. Tôi cắt đứt chúng bằng ‘Thù hằn’.

 

"Nó không nhận ra Chủ nhân của mình à."

 

“Sao nó dám tấn công Chủ nhân chứ! Cái đồ siêu xấu xí này. Yihi có nên đá vào mông nó không? ”

 

Tôi bật cười khi Yihi xắn tay áo.

 

"Được rồi. Tôi nghe nói nó ăn được cả hồn thể đấy”

 

“Hừm! Hum hum! Yihi sẽ rủ lòng thương xót nó lần này thôi đấy"

 

Yihi lén lút rút lui.

 

‘Gặp phải cái dạng này thì đúng là bó tay.'

 

Một sinh vật đến từ tế đàn của những vị Thần. Chả biết thằng ngu nào lại đặt khối thịt khổng lồ, không thể kiểm soát, nuốt sạch mọi thứ này lên trái đất. Nó còn định thịt luôn cả tôi nữa chứ.

 

Tôi mở ‘Tâm nhãn’ để kiểm tra con hàng này.

 

---------------

 

Tên : 'Xác thịt vô hạn'

 

---------------

 

Chỉ số:

 

Sức mạnh 90

Trí tuệ  0

Nhanh nhẹn 43

Chống chịu 130

Pháp lực 35

 

---------------

 

Tiềm năng: (298/320)

 

Đặc tính: Trong khi giải cứu người chết, Anubis đã vô tình đặt họ vào 'Sông hỗn mang'. Một con quái vật hỗn mang mang trong mình 20 triệu linh hồn được sinh ra và lớn lên bằng cách tiêu thụ mọi thứ xung quanh nó. Nó giống với 'Tham ăn' trong thất đại tội

 

Kỹ năng: Sinh trưởng (E)

 

---------------

 

Chỉ số cực kỳ mất cân bằng. Một sinh vật có khả năng chống chịu siêu việt. Nhưng nó lại là một cơn đau nổ đầu. Không thể nhận ra Chủ nhân và chỉ nghĩ đến ăn cho mau lớn.

 

Rõ ràng nó sẽ gây ra vấn đề trong Hầm ngục của tôi.

 

"Phiền phức thật"

 

Tôi vỗ tay lên trán. Sau đó Yihi vỗ tay.

 

"Chủ nhân, Chủ nhân. Vứt nó đi. Yihi suy nghĩ rồi. Nó chỉ là một tên khốn vô ơn khi ăn hết pháp lực trong Hầm ngục. Nó thậm chí có thể ăn hết các tế đàn hoặc Lõi hầm ngục! Yihi chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy kinh hoàng rồi. ”

 

"Đúng thế. Vứt nó đi”

 

Tôi thở dài trong lòng

 

'Vứt nó đi đâu được?'

 

Suy đi tính lại thì nó là sinh vật cực kỳ không phù hợp. Kể ra mà nó có tí chỉ số trí tuệ thì đã không toang thế này. Giữ nó lại Hầm ngục chẳng khác nào tự tay bóp d*i. Có là món quà từ các vị Thần thì cũng phải vứt đi thôi.

 

"Nhưng bỏ nó đi thế nào?"

 

Yihi chống tay lên hông và hỏi.

 

‘Xác thịt vô hạn’ có thói quen ăn bất cứ thứ gì trong tầm với.

 

Tôi trầm ngâm một lúc trước khi nói.

 

"Chắc phải dùng đến quyển trục ma pháp rồi"

 

Tôi có thể di chuyển nó bằng quyển trục ma pháp, dù chuyện này có hơi tốn pt, nhưng tôi buộc phải cắn răng làm thế nếu không muốn nó ăn sạch cả cái cơ ngơi của mình.

 

“Yihihi! Chủ nhân thông minh ghê! Nhưng Chủ nhân sẽ đưa nó đi đâu? ”

 

Bản chất của tộc Tiên là rất tò mò. Tôi đã nghĩ đến nơi sẽ vứt bỏ nó.

 

'Mình sẽ đặt nó gần một Hầm ngục thuộc phe của Đại Công tước Upa.'

 

Tất nhiên, không có gì đảm bảo rằng ‘Xác thịt vô hạn’ sẽ tiến vào Hầm ngục. Nó là một sinh vật vô tri, không chịu nghe lệnh của bất kỳ ai nhưng… Tôi sẽ nhận được pt từ bất kỳ Dị năng giả nào cố gắng ngăn cản nó.

 

Tôi quyết định đặt nó gần Hầm ngục của Công tước Pakan Griolli. Sẽ cần hàng trăm nghìn pt để chuyển ‘Xác thịt vô hạn’ đến Ả Rập Xê Út nhưng thật đáng giá nếu tôi có thể tặng cho cái thằng Công tước đó ít hành.

 

Tiền nhiều để làm gì. So với 10tr pt tôi có trong tay, số pt phải bỏ ra chỉ là muỗi.

 

Chơi trò ném đá giấu tay xong, tôi chuyển đến Hầm ngục Hàn Quốc.

 

Tầng 25. Tôi cảm thấy khó chịu như thể đang bước vào một khu Thánh địa. Đây là ảnh hưởng của Thánh năng đối với Quỷ tộc. Tôi đi về phía trước và tìm thấy Tashmal.

 

‘Trứng đã nở toàn bộ'

 

Ở trung tâm Thánh địa, vô số lông đen tạo thành một cái ổ lớn và những Thiên thần nhỏ với đôi cánh bé xíu đang bò tới bò lui. Tashmal đang bận chăm sóc các Thiên thần nhỏ và không để ý rằng tôi đã đến.

 

"Trông cô bận rộn quá nhỉ."

 

"Ah…! Anh đến rồi sao? Đúng lúc quá. Tôi đang thiếu người giúp đây”

 

Trái ngược với lời nói, vẻ mặt của cô ấy thật dễ chịu. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy sự 'tử tế' như vậy trên khuôn mặt của cô ấy.

 

Tôi vừa cười vừa nói.

 

"Có vẻ như cô đang làm rất tốt đấy"

 

“Chẳng biết được. Các thiên thần luôn được nuôi dạy bởi các Tổng lãnh thiên thần. Tôi chỉ mong rằng… A, đứa nhóc này! Xuống đây ngay!"

 

Một Thiên thần nhỏ đang bay với đôi cánh bé xíu của nó. Tashmal hoảng sợ và tóm lấy nó

 

"Cô có cần gì không?"

 

“Huu! Anh có thể mang lá cây Khởi nguyên cho tôi được không? ”

 

Tashmal nói trong khi dùng sức kéo Thiên thần nhỏ xuống.

 

"Cô cần chúng làm gì?"

 

“Lá cây Khởi Nguyên sẽ làm cho đôi cánh của chúng lớn hơn đáng kể. Tôi mới thử vài lần nhưng hiệu quả rất tuyệt vời ”.

 

Tashmal là một Quản thần và biết tác dụng quan trọng của những chiếc lá. Dĩ nhiên là trên thân cây có vài chiếc lá. Tôi cũng rất quan tâm đến sự phát triển của các thiên thần.

 

"Tôi sẽ bảo Chrisley mang tới"

 

"Cảm ơn anh"

 

Tôi gật đầu.

 

Theo thời gian, tôi sẽ bắt đầu phá vỡ 'bức tường' của Tashmal. Cô ấy chấp nhận thực tế của việc nuôi dạy các thiên thần, nhưng nhiệm vụ cuối cùng của cô ấy vẫn là diệt Quỷ tộc. Cô ấy sẽ không bao giờ đứng chung chiến tuyến với tôi.

 

Vậy nên, thật không dễ để cô ấy nói lời cảm ơn với tôi.

 

"Cần gì thì cứ nói với Chrisley ấy"

 

“Mấy đứa phía dưới… Ah! Đám rắc rối này! Mấy đứa chưa bay được đâu! Cánh của mấy đứa còn yếu lắm, gãy đó! ”

 

Tashmal lại bận rồi.

 

Tôi nhún vai và quay đi.

 

Các thiên thần đang lớn dần. Tashmal là một thiên thần sa ngã nên tôi rất vui vì nó không gây ra bất kỳ vấn đề gì.

 

Thiên thần trong Hầm ngục của Quỷ…

 

Tôi rất mong chờ hiệu ứng gì sẽ xảy đến.

 

Tôi cũng đảm bảo kiểm tra tình hình của các sinh vật trong Hầm ngục Trung Quốc. Chỉ còn lại một việc.

 

Tổ đội đột kích ‘Thợ săn Quỷ’?

 

Họ nghĩ rằng tôi đã chết. Khả năng cao là tổ đội đột kích sẽ bị chôn cùng luôn.

 

Tôi rời khỏi Hầm ngục. Tôi dễ dàng qua mặt đám lính đang canh gác ngoài Hầm ngục vì không cần thông báo cho họ về sự sống sót của tôi.

 

'Chuyện này…'

 

Tôi do dự khi bước vào thành phố. Có hàng đống biểu ngữ kiểu như "Tưởng nhớ Randalph-nim" hoặc "Chúng tôi sẽ không quên sự tận tụy của anh" được treo khắp nơi. Hình ảnh và thông tin cá nhân của tôi đã được xử lý bí mật nhất có thể nên chỉ có viết trên băng rôn.

 

“Người anh hùng ấy đã chết được 100 ngày. Nhờ đó mà đã có bao nhiêu người được cứu sống? Hãy để chúng tôi tưởng nhớ anh ấy. Ghi ơn anh ấy suốt đời. Sự hy sinh của anh ấy. Vinh quang của anh ấy! ”

 

Đặc biệt, ở Gangnam còn có một lễ diễu hành tưởng niệm kéo dài.

 

Giữa đoàn người là những gương mặt quen thuộc.

 

Yoo Eun-hye, Lee Ji-hye, Kim Yong-woo và Edward Windsor. Đặc biệt, Yoo Eun-hye khóc sướt mướt và mặc trang phục màu tang tóc nhất có thể. Khuôn mặt cô hõm vào như thể nhịn ăn lâu lắm rồi.

 

“……”

 

Cái màn rước quan tài này lớn hơn tôi nghĩ. Và tôi thì thấy thích ra trò. Cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong tôi.

 

'Mình nên nghĩ đến một vài ý tưởng ở Hồn giới.'

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ ảnh hưởng của mình lại lớn đến thế này. Chà, tôi là Dị năng giả mạnh nhất với cấp độ mà không ai có thể bỏ qua. Tôi đã quên rằng con người rất đa cảm đối với người chết. Đó là cảnh tượng mà tôi chưa từng thấy trong kiếp trước.

 

Tôi nên xử lý nó một cách cẩn thận. Tôi cần phải nghĩ ra một số cách để giải quyết vấn đề này.

 

Tôi quay trở lại Hầm ngục của mình. Ngày hẹn với Dubolong đang đến gần.

 

Team trans: Đéo cần tên

Trans + Editor: Ma cô